CHÂN TÂM PHẬT TỬ
*** Hân hoan chào đón các bạn đến với CHÂN TÂM PHẬT TỬ!...***



Join the forum, it's quick and easy

CHÂN TÂM PHẬT TỬ
*** Hân hoan chào đón các bạn đến với CHÂN TÂM PHẬT TỬ!...***

CHÂN TÂM PHẬT TỬ
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Hạnh phúc muộn màng

2 posters

Go down

Hạnh phúc muộn màng Empty Hạnh phúc muộn màng

Bài gửi by byphuong Mon Apr 21, 2014 12:50 am

Và chị đã nhận ra rằng Đời người như giấc mộng biến đổi khôn lường, đúng đúng sai sai, ân ân oán oán, đến cuối cũng đằng sau vòng xoáy của thời gian, đâu đó vẫn tồn tại một thứ tình cảm đẹp nhất, vượt lên trên tình cảm nam nữ, không chỉ đơn thuần là tình yêu, mà trong đó còn có ân, có tình, có nghĩa, nơi đó là nơi chứa đựng hạnh phúc của mỗi chúng ta cho dù hạnh phúc đó có đến muộn màng.

Năm đó, chị chỉ mới hai mươi tuổi. Chị không yêu anh, bởi vì xuất thân bần hàn ở một vùng quê nghèo khó, bởi vì cần tiền trả nợ cho cha mẹ, mà chị chấp nhận lấy anh, một người đàn ông Việt kiều đã ngoài 40 tuổi. Chị đã dùng số tiền "nát" cho lễ cưới của mình để chữa bệnh cho cha, nuôi em trai ăn học, và trả những món nợ của gia đình bao năm qua. Rồi theo anh sang Mỹ định cư.

Anh khi ấy là chủ nhân của hai nhà hàng lớn ở Mỹ, vợ đã chết vì căn bệnh ung thư. Anh có dư tiền của từ nghề kinh doanh nhà hàng, quán ăn thuần tuý Việt Nam từ những ngày mới bước chân đến xứ người.

Cuộc sống bận rộn với công việc kinh doanh ở xứ người làm anh đôi khi cảm thấy cô đơn và muốn đi bước nữa, muốn được tái hôn với một người vợ kế hiền dịu, xinh đẹp. Trở về quê hương sau nhiều ngày tháng bận rộn ở xứ người, nhờ người hàng xóm cũ mai mối, ngay từ giây phút đầu tiên nhìn nhau, anh đã cảm nhận được chị là người con gái mà bao lâu nay anh tìm kiếm. Lúc đó, chị nghĩ cuộc đời mình đang bắt đầu từ một dấu chấm hỏi và số phận đặt ra nhiệm vụ cho chị phải giải mã dấu chấm hỏi bằng duy nhất một sự lựa chọn nên chị cũng đành nhắm mắt buông xuôi theo dòng đời.

Đêm đầu tiên đặt chân đến Mỹ, chị không ngủ mà nằm khóc ròng suốt đêm. Anh cũng biết chị thấy lạ lẫm với mọi thứ xung quanh và ngại ngần với mình, nên anh đã chuẩn bị mọi việc đều rất cẩn trọng, và dỗ chị như dỗ dành một đứa trẻ con. Rồi anh tận tình giúp chị hoà nhập với cuộc sống ở Mỹ, từ những việc nhỏ nhặt trong lối sống sinh hoạt hàng ngày trong gia đình đến cách làm việc, giao tiếp với người ngoài.

Những ngày sau đó, chị giúp anh trông coi và quản lý nhà hàng. Người làm công, người giúp việc trong nhà hàng ai ai cũng yêu mến chị, ai ai cũng thích cái tính dịu dàng, nhỏ nhẹ và biết ứng nhân xử thế của chị. Hàng ngày chị báo cáo sổ sách với anh, khoản nào thu chi cũng tính toán, ghi chép rõ ràng. Dù lớn lên ở vùng quê nghèo, tuy không được học lên cao như nhiều người khác nhưng về cái khoản chữ nghĩa, tính toán thì chị cũng chẳng thua kém ai. Thỉnh thoáng, anh nói: "Giữa vợ chồng, thật ra không cần rõ ràng, rạch ròi như thế". Câu nói ấy khiến cho chị cảm thấy ấm áp trong lòng vô cùng bởi vì từ khi sang Mỹ, có nhiều người bà con họ hàng trong gia đình anh nói với anh cần chú ý đến vợ của mình, vừa trẻ trung, dịu dàng vừa xinh đẹp, không nên để cho chị quản lý tiền nong và của cải trong kinh doanh, nếu không sau khi đã thả chim câu ra, thì hối hận không kịp. Rồi có người còn độc mồm độc miệng nói anh cẩn thận coi chừng nuôi vợ giùm người khác. Khi nghe những câu nói như vậy, chị nghĩ mình sinh ra không phải để làm hài lòng một số người nên dẫu họ có nói gì thì cũng đừng bận tâm tới họ. Chị sống với đúng trách nhiệm và bổn phận của mình, đúng với lương tâm của mình, không làm gì nên tội nên tình với anh, vậy là đủ.

Lúc mới đầu sang Mỹ, chị thật sự không biết anh có bao nhiêu tiền, bao nhiêu của cải và cũng chẳng thèm quan tâm để ý đến việc kinh doanh lời lãi của anh mấy. Chị chỉ thấy mỗi khi đi gửi tiền vào ngân hàng trở về, anh đều để receipt vào trong ngăn kéo tủ bên trên đầu giường sau đó khóa lại. Động tác ấy làm đau lòng chị vô cùng vì chị cảm thấy như chồng mình không hề có chút tin tưởng gì ở mình, chị chỉ sống lẳng lặng âm thầm làm đúng bổn phận và trách nhiệm của người vợ trông coi việc kinh doanh, buôn bán ở nhà hàng và việc nội trợ ở nhà. Có đôi khi trong lòng chị nhớ đến người yêu thuở áo tím mộng mơ ở quê nhà đến nao lòng và cũng không ít lần chị mong ước sẽ có ngày trở về quê nhà sống cuộc sống hạnh phúc bình yên giản dị với người ấy vì chị nghĩ mình chẳng có một chút gì gọi là tình yêu với người đàn ông mà mình gọi là chồng, chẳng qua chị chấp nhận lấy anh chỉ để đền ơn đáp nghĩa cho đúng thủ tục, lễ giáo và cuộc hôn nhân của chị chỉ đơn giản là một thứ trao đổi không hơn không kém mà thôi.

Rồi thời gian cứ lặng lẽ trôi qua, chị vẫn sống cuộc sống im ắng và bình dị với trách nhiệm của người vợ hiền dâu thảo, ngày ngày dọn dẹp, chăm lo mọi việc trong nhà và cả việc mua bán, kinh doanh ở nhà hàng. Một hôm sau ngày làm việc bận rộn ở nhà hàng, anh đột nhiên trao chìa khóa cho chị, rồi nói: "Trong này là tiền tiết kiệm của chúng ta, hơn hai mươi ngàn đô, mật mã là ngày sinh của em". Chị ngây người ra, cảm thấy nóng ran trong lòng. Chị tuy sinh ra và lớn lên trong gia cảnh nghèo túng nhưng chị không phải là một người coi trọng đồng tiền. Chị thấy ngạc nhiên vì người chồng mà bao lâu nay chị cứ nghĩ giữa hai người không hề có chút gì gọi là tình cảm hay tình yêu lại coi trọng chị đến như vậy, thậm chí tất cả mọi chuyện đều không giấu giếm chị cái gì. Lúc này, chị cảm thấy mình thật sự là vợ của anh. Từ hôm ấy trở đi, chị bắt đầu hăng hái trong việc kinh doanh ở nhà hàng, tất cả những việc mà mình có thể làm thì tuyệt đối không thuê mướn thêm người phụ việc nữa. Hơn nữa, chị không cần báo cáo thu chi rõ ràng hàng ngày nữa bởi vì, trong lòng mình, chị biết rõ mình đã trở thành người chủ cái gia đình này, quản lý tất cả tài chính trong cả gia đình.

Ngày hôm ấy, nhà hàng đông khách, anh phải đi vào bếp phụ xào nấu, do vội vàng và bất cẩn, anh lỡ tay để dầu đổ vào ngọn lửa lớn trên bếp, phần vai và cánh tay phải của anh bị bỏng nặng. Không một chút suy nghĩ, chị chồm đến ôm chầm lấy anh, nước mắt tuông trào như cảm nhận được nỗi đau trong cơ thể mà anh đang phải chịu đựng. Trong giây phút ấy, chị coi anh là người thân của mình, chị có cảm giác như nỗi đau đớn do vết thương cũng đang hành hạ trên cơ thể mình. Chị khóc nức nở, đây là lần đầu tiên chị rơi nước mắt vì anh. Trước đây, chị vẫn luôn luôn cho rằng giữa mình và anh không hề có chút gì gọi là tình yêu, từ khi kết hôn và sống với nhau đến giờ, chị chỉ luôn luôn sống ứng phó cho tròn bổn phận và trách nhiệm với anh chứ không hề có tình cảm sâu nặng gì. Nhưng rồi từ ngày xảy ra tai nạn đó, chị bắt đầu toàn tâm toàn ý chăm lo săn sóc anh với cả tấm lòng son sắc của một người vợ. Nếu như trước kia, chị vẫn có suy nghĩ khác, vẫn muốn cùng với người yêu thời thơ ấu chạy trốn đến một nơi khác. Thế mà bây giờ, trong lòng chị chỉ có một người đàn ông này, người đàn ông mà bao năm qua chị đã sống chung và gọi là chồng.

Và chị đã nhận ra rằng Đời người như giấc mộng biến đổi khôn lường, đúng đúng sai sai, ân ân oán oán, đến cuối cũng đằng sau vòng xoáy của thời gian, đâu đó vẫn tồn tại một thứ tình cảm đẹp nhất, vượt lên trên tình cảm nam nữ, không chỉ đơn thuần là tình yêu, mà trong đó còn có ân, có tình, có nghĩa, nơi đó là nơi chứa đựng hạnh phúc của mỗi chúng ta cho dù hạnh phúc đó có đến muộn màng.

Vương Vi
byphuong
byphuong
Thành Viên

Posts : 219
Join date : 14/07/2013

Về Đầu Trang Go down

Hạnh phúc muộn màng Empty Re: Hạnh phúc muộn màng

Bài gửi by Tuệ Quang Mon Apr 21, 2014 10:27 pm

<3 TQ cảm ơn Út nhiều. Bài viết cảm động quá thôi.
Con kính chào Thầy cùng toàn thể gia đình Chân Tâm.
Con đi lạc nay mới tìm được đường về nhà ạ. Con chúc Thầy và gia đình luôn an lành! <3
Tuệ Quang
Tuệ Quang
Thành Viên

Posts : 43
Join date : 11/07/2013
Age : 74

Về Đầu Trang Go down

Hạnh phúc muộn màng Empty Re: Hạnh phúc muộn màng

Bài gửi by byphuong Tue Apr 22, 2014 7:01 am

Tuệ Quang đã viết:<3 TQ cảm ơn Út nhiều. Bài viết cảm động quá thôi.
Con kính chào Thầy cùng toàn thể gia đình Chân Tâm.
Con đi lạc nay mới tìm được đường về nhà ạ. Con chúc Thầy và gia đình luôn an lành! <3

Ờ....Ờ......Già rồi hay mau quên,nhưng biết đường về Chân Tâm là út vui rồi.Nhớ vẽ bản đồ đường đi nhé  Very Happy 
byphuong
byphuong
Thành Viên

Posts : 219
Join date : 14/07/2013

Về Đầu Trang Go down

Hạnh phúc muộn màng Empty Re: Hạnh phúc muộn màng

Bài gửi by Tuệ Quang Tue Apr 22, 2014 11:26 am

Ka ka ... Chị Táo mới cho bản đồ nên đệ mới về nhà được nè Út ơi... Út à ...
Tuệ Quang
Tuệ Quang
Thành Viên

Posts : 43
Join date : 11/07/2013
Age : 74

Về Đầu Trang Go down

Hạnh phúc muộn màng Empty Re: Hạnh phúc muộn màng

Bài gửi by Sponsored content


Sponsored content


Về Đầu Trang Go down

Về Đầu Trang

- Similar topics

 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết